Uyên thúy Lâm
Uyên Thúy Lâm Uyên Thúy Lâm
Bài Xướng: CHIẾC BÓNG Nắng mai vàng dậy đón chào Bóng ơi! năm tháng lụn tàn Bến hoa nào bạn tách bờ Cùng đi mốt lại cùng về Nắng lên chênh chếch bến sông TƯỜNG VY BÀI HỌA ĐÁP : Họa vận thơ VH Tường Vy Cố hương ơi , gửi lời chào Đông qua ngàn lá úa tàn Chiều buông xa khuất bến bờ Buổi đi không dám hẹn về Mơ đò cũ ghé bến sông UYÊN THÚY LÂM Chiều nghiêng bóng nắng lưng đồi, Rồi qua bao cuộc phong ba Trường giang chảy một dòng xuôi, Dù bao ly cách chia phôi, Qua thêm vạn nẻo đuờng đời Trùng lai bên cội mai già, UYÊN THUÝ LÂM LỜI DẪN : Vương Chiêu Quân sinh thời Tây Hán. Với nhan sắc tuyệt mỹ nàng đươc nhập cung hầu hạ Hán Nguyên Đế Vì nàng không đưa của hối lộ quan viên họa sĩ, nên ảnh nàng bị vẽ xấu đi. Vì vậy nàng chưa bao giờ được gặp mặt Vua. Và Hán Vương không hề biết đến một giai nhân tuyệt sắc có mặt trong hậu cung của mình. Đến năm 33 trước Công nguyên, Thiền Vu Hung Nô đến kinh đô tỏ ý thần phục Hán Vương. Để đáp lại Hán Vương gã mỹ nữ trong cung cho Thiền Vu Hung Nô. Biết đươc tin, Vương Chiêu Quân là người tự nguyện xin thực thi ý dịnh của Nhà Vua. Đến lúc này, Hán Vương mới nhận ra nhan sắc tuyệt trần của nàng. Vua vô cùng tiếc nuối, muốn giữ nàng lại, nhưng hôn ước đã định rồi. Chiêu Quân lạy tạ Hán Vương rồi theo Hô Hàn Tà về phương bắc. Sử ghi nhận Vương Chiêu Quân là người có công đóng góp lớn lao cho nền hòa bình bền vững giữa Tây Hán và Hung Nô…. Bài Thơ CHIÊU QUÂN BÁI BIỆT HÁN VƯƠNG Hoa niên được lệnh tuyển vào cung, Rồi chẳng vừa lòng người hoạ ảnh * Trăm đoá hoa tươi vườn thượng uyển, Một đời ngưỡng mộ đấng Quân Vương Tìm nhau trên đường quê hương vạn ngả, Vậy rồi quá nửa đời trong thinh lặng, Bên trường cũ gốc điệp tàn quạnh vắng, Em nghe chăng đầu thôn vang tiếng pháo, UYÊN THÚY LÂM Mặt đất bây giờ là trùng trùng tuyết trắng. Một vệt đen di động trên tuyết Đàn chó kéo xe, ông xuống núi dài ngày, Đàn chó kéo xe lao vun vút, đêm sâu Đoàn xe dừng trước căn nhà gỗ xám. Ông đẩy ... Mùa xuân đó mẹ chờ bên bếp lửa Rồi mẹ đợi, đợi hoài sau trận chiến, Chốn rừng xanh hay trên triền suối vắng Ngày tháng trải dài trên thân cô độc, Lây lất sống từ khi con xa khuất Con còn đâu để mẹ già trông ngóng, UYÊN THUÝ LÂM Trần Thu Miên Tôi lớn lên trong một làng Công Giáo quy tụ toàn dân miền Bắc di cư vào Nam nên không được nghe Đờn Ca Tài Tử, Vọng Cổ, và xem tuồng Cải Lương. Dường như danh từ Cải Lương thường được dùng với ý không đẹp để chê bai một cử chỉ, cách ăn mặc, lời nói dị biệt, hay làm dáng quá lố. Ngược lại tôi chỉ được nghe những câu kinh ngân nga lê thê đến buồn tẻ hay vài câu ca dao ngắn gọn được mẹ hay chị à ơi ru mình ngủ thời thơ ấu. Bố Mẹ tôi gốc nông dân nghèo miền Bắc nên không biết đến hát Ả Đào, hát Cô Đầu, và hát Quan Họ vân vân. Dân ca miền Bắc duy nhất tôi được nghe có lẽ là giai điệu ru con à ơi. Ngày bé tôi thường nghe Bố tôi nghêu ngao mấy câu vè ca dao lúc ngài đứng bên bờ giếng rửa tay chân sau một ngày vất vả ngoài ruộng đồng. Nghe nhiều nên tôi còn nhớ lõm bõm vài câu Bố hát theo giai điệu ru con. Bồng bồng/ bông bống/ bang bang!!! Anh tôi bảo bài vè còn 6 câu nữa, nhưng Bố đã không hát vì đó là những lời tuyên truyền cố ý đánh vào tâm lý dân quê khuyên họ bỏ ý định di cư vào Nam. Nhiều người trong chúng ta nhớ mãi những bài hát hay những câu ca dao nghe từ thời thơ ấu, và cũng ...
Tròn duyên mai trúc nghĩa phu thê
Người đi khuất bóng lòng tê tái
Kẻ ở trông theo dạ não nề
Dâng tuổi xuân đền ơn đất nước
Hẹn mai về đáp lễ trời quê
Chờ mùa xuân thắm vui tao ngộ
Sẽ sống vì nhau. Đẹp ước thề
Quê hương vang khúc hát ca mừng
Bốn phương hồng, cúc, mai vàng trổ
Tám hướng lụa là áo diện chưng
Đốt nén hương trầm dâng Tổ quốc
Nhìn làn khói tỏa lệ còn rưng
Đàn con Âu Lạc từ trăm hướng
Xuân thắm đoàn viên đẹp quá chừng
Bước chân lữ thứ khua rào lá khô
Đổ nghiêng chiếc bóng lượn lờ
Về đâu trong cỏi mịt mờ sương tan
Chân xiêu mong ước vai oằn huyển không
Nương nhau qua chốn bụi hồng
Vui buồn đối ẫm giao lòng vần thơ
Để đò nhân quả lửng lơ khắp miền
Kiếp nao chung hội đồng thuyền
Hay là sơ ngộ bén duyên SỞ, TỀ
Bạn xuôi chốn củ trăng thề đợi tôi
Lời xưa buông thả lâu rồi
Đến nay chợt tỉnh nguyện thôi phiêu bồng
Nghiêng niềm tâm sự xuống dòng nước xinh
Trải tình khắp cỏi minh linh
Mai đây vắng bóng bạn mình nhớ chăng ?
_________________________________
NGÀY VỀ
Nắng lên hay lúc mưa rào đồng khô
Ngàn mây theo gió lững lờ
Bay về phương cũ xa mờ hợp tan.
Lá rơi vệ cỏ nhẹ nhàng hư không
Vô thanh qua cõi bụi hồng
Lá nào còn luyến chút lòng cành thơ .
Ân tình sao cũng bơ vơ trăm miền
Năm xưa chân bước lên thuyền
Vẫy chào cố quốc , lỡ duyên Sở Tề ?
Một trời ân nghĩa nguyện thề trong tôi
Nay thôn làng cũ đây rồi
Cành Nam chim Việt giờ thôi phiêu bồng !
Em còn nghiêng nón bên dòng nước xinh
Dù bao năm tháng điêu linh
Ngày về xin nối duyên mình , còn chăng ?.
( 02 / 24 / ...
Em nghiêng bóng nửa thân người trên tôi.
Chao nghiêng cánh nhạn lưng trời,
Em đi biền biệt nửa đời về xa.
Tìm em vạn nẻo giang hà. Tìm đâu??
Xuyên bao nhiêu cánh rừng sâu,
Tìm theo vạn lối chân cầu nước trôi.
Đổ ra biển lớn, gọi người chân mây.
Sắc hương xưa dẫu tàn phai,
Nghĩa ân vun đắp theo ngày tháng trôi.
Tình xưa ấp ủ bồi hồi lòng riêng.
Em sang bến khác trăm miền,
Bến xuân, tôi vẫn triền miên đợi người.
Người xa muôn dặm biển khơi tìm về.
Ngỡ ngàng trên bến sông quê.
Chút tình xưa quyện trăng thề hương xa…
Quỳnh tương xin cạn chén ngà đêm hương.
Một lần trao, một đời vương,
Thì trăm năm nguyện:
Miên Trường Trúc Mai.
Xuân nữ về bên đấng Cửu trùng.
Tin đến khấu đầu, ân đất nước
Mừng vui hoài vọng, phút tao phùng.
Dung nhan tuyệt mỹ hoá thành không!
Tháng năm trôi mãi trong đơn lạnh
Vò võ lãnh cung phận má hồng!
Cành xuân rạng rỡ sắc tươi hồng.
Yến tiệc tưng bừng người trẩy hội
Ai vui, nàng quạnh quẽ cô phòng.
Duyên phận làm ...
Anh tìm em qua trăm chốn ngàn phương.
Tìm em đâu trên khắp vạn nẻo đường,
Chân rảo bước mà lòng như hối hả.
Anh quay về sau nửa kiếp chân mây.
Ngày tạ từ tay nắm lấy bàn tay,
Tưởng gặp lại một ngày không xa lắm .
Nhớ thương em gió bấc lạnh từng mùa,
Nhớ vô vàn ngày tháng cũ tiêu sơ,
Em ngự trị trong hồn anh đằm thắm .
Thềm rêu xanh dấu hài đã phai nhòa.
Lạc loài ngay trên cả lối quen xưa,
Anh đứng đợi buổi sum vầy hư ảo !
Có hay anh trọn kiếp đợi tương phùng.
Em về đâu giữa trời đất mênh mông,
Tình xưa hỡi! Còn bao giờ tương ngộ ?…
( Boston )
Trải dài đến cuối chân mây.
Đồi núi nhấp nhô xa
Gió hú qua cành cây trơ trụi
Chỉ còn cái lạnh kinh hồn
Lạnh phủ xuống từ trời,
Lạnh dâng lên từ đất.
Mênh mông, mênh mông…
Là bầy chó kéo xe lao vun vút qua truông.
Bộ lông xù chống gió rét đêm trường
Người cóng lạnh trong đất trời băng giá.
Xe lao qua lũng thấp
Rồi băng lên đồi cao
Người đàn ông đăm đăm mắt phía chân đồi
Ông nghĩ đến căn nhà bên kia núi.
Nơi có đống lửa bập bùng trong đêm tối
Có nồi ngô và món thịt nướng thơm lừng
Ông như thấy mắt nàng khắc khoải đợi trông…
Nàng chờ đợi đã mấy tuần lặng lẽ
Không còn sinh vật nào bên đường ven lối rẽ,
Tất cả di trú về phương nam
Hay chui sâu vào tuyết trốn lạnh lúc đông tàn.
Đêm khuya dần, mù mịt khắp không gian.
Cả hoang mạc đông cứng, dặm ngàn vắng lặng .
Đường như dài vô tận….
Qua suối qua truông, lũng thấp đồi cao.
Phóng tầm mắt phía xa xa
Ông tìm ánh lửa một căn nhà
Là điểm quay về giữa nơi sơn cùng thủy tận.
Căn nhà gỗ đã bao mùa mưa nắng,
Thôi phiêu lưu, ông dừng lại bên nàng.
Trong giá rét kinh hoàng.
Chợt nghe lòng thương nhớ miên man….
Bếp lửa bập bùng mầu khói ám,
Giữa rét căm hoang mạc lạnh đầy
Lửa chập chờn mờ tỏ, đợi chờ ai.
Giữa thôn làng xa khuất tháng năm qua.
Ngày nắng hạ đến chiều đông mưa lạnh
Lủi thủi một mình mẹ nhớ về xa.
Nồi bánh chưng dành đón con xa quê.
Thời chinh chiến mãi núi rừng gian khổ
Con ra đi tan binh lửa con về.
Phố tan hoang nhà trống vườn điêu tàn.
Con trai mẹ ngã xuống ngày binh biến
Con không về, đau đất mẹ lầm than.
Trận sau cùng con gục ngã nơi đâu?
Thân xác con tan trong lòng đất Việt,
Trời Việt Nam câm lặng nỗi thương sầu!
Rồi sẽ gặp con cuối nẻo đường trần.
Con thay mẹ dâng đời cho Tổ quốc
Máu con chan hoà trên đất Tổ nghìn năm!
Non nước điêu tàn, sông cạn đồng khô.
Bọn mãi quốc đâu biết gì đớn nhục
Ác với dân lành, hèn hạ vong nô.
Đất nước mình vẫn thống khổ nơi nơi.
Bao tháng năm mẹ một mình, một bóng.
Khóc quê nhà, và khóc lá xanh rơi!
Bồng con bế cái/ ơ / trẩy ra Hải Phòng!!!
Ra đi nước mắt/ ơ / ròng ròng!!!
Nhớ làng nhớ xóm/ ơ / nhớ đồng / ơ / lúa / ơ ớ ờ / xanh!!!