Trương Trọng Kiên
Trong tù mơ thấy người tình, Trương Trọng Kiên Từ dạo chia tay ở Kontum Thuở ấy em tôi quá dịu hiền Nữ sinh áo trắng mới tan trường Trông chờ mãi có dịp làm quen Cơn mưa ập đến sấm rền vang Áo quần ướt hết lộ màu da Gia đình thừa nhận cặp tình nhân Tôi bận hành quân chẳng tiễn đưa Trương Trọng Kiên
Cơm chiều thêm món thịt kho Tạ ơn em tặng khối tình Trương Trọng Kiên Nhà nàng mở quán cà phê Trương Trọng Kiên
Bên tai thỏ thẻ mình mình ta ta,
Rời cơn mộng đẹp bay xa,
Tỉnh ra chỉ thấy còn ta, đâu mình?
Nhớ lời ước hẹn trung trinh,
Một đời hai chữ chung tình bên nhau,
Ai ngờ dến cuộc bể dâu,
Nhà tan nước mất còn đâu là mình!
Cửa tù mở, khép chữ tình,
Đôi đàng ngăn cách chẳng mình chỉ ta!
Âm thầm mang nỗi xót xa,
Một mình gậm nhấm phong ba ái tình!
Trong mơ em đẹp em xinh,
Tỉnh mơ chỉ thấy một mình mình thôi!
Trong tù đậm nỗi u hoài,
Những mong được bước ra ngoài gặp nhau!
Riêng mình ôm nỗi u sầu,
Chữ sầu càng lớn thương đau càng nhiều!
Năm năm nghiền ngẫm tình yêu,
Năm năm thấu đáo bao nhiêu sự đời!
Ra tù chợt thấy thảnh thơi,
Nào tình, nào hận trò chơi hôm nào!
Chữ tình định nghĩa làm sao?
Xe giây tự trói mình vào nỗi đau,
Trải qua một cuộc bể dâu,
Tình là cái bóng phía sau đời mình!
Chữ tình nghĩ đến rùng mình!!!
Bốn sáu năm qua nhớ lại buồn
Tình đang êm đẹp sao dang dở
Để lòng vương vấn đến em luôn
Tôi thì vương chiến trận triền miên
Năm thì mười họa về qua phố
Chỉ thoáng gặp em đã đảo điên
E ấp đầu đời thật dễ thương
Để người lính chiến tim rung động
Nhút nhát nhìn em ở cuối đường
Hôm đó bầu trời bỗng tối đen
Hứa hẹn cơn mưa nguồn xối xả
Tôi cùng em đứng dưới hàng hiên
Gió lạnh hắt theo thật trái ngang
Cởi vội trên người field jacket
Tần ngần tôi lén phủ lên nàng
Tôi được theo em trở lại nhà
Áo trận giờ đây thành áo ấm
Tâm hồn tôi nở khúc hoan ca
Tôi đến thăm em lúc dưỡng quân
Chiến cuộc càng ngày càng nghiệt ngã
Nàng cùng di tản với người thân
Biết tin ly biệt lúc ban trưa
Chiếc áo tôi trao làm kỷ niệm
Mong nàng còn nghĩ đến tình xưa
Chẳng biết tỏ tình chỉ ngắm xa
Thỉnh thoảng gặp nhau làm mặt lạ
Đôi lần chạm trán cắm đầu qua
Ngây ngô bởi vậy chôn trong dạ
Nhút nhát lẽ nào dám tỏ ra
Rồi đến một ngày tim hóa đá
Khi nghe nàng sắp lên xe hoa
Trương Trọng Kiên
(Feb 21, 2024)
Cám ơn bà xã biết lo cho chồng
Tiền đi chợ chỉ mấy đồng
Biết bao chịu khó ra công nấu xào
Cơm ngon canh nóng ngọt ngào
Nhà êm cửa ấm nhờ vào tay em
Gia đình hạnh phúc dịu êm
Các con khôn lớn đượm thêm tình già
Cơm chiều chỉ có hai ta
Vẫn là nồng ấm vẫn là thiên thai
Tình già vẫn ngát hương nhài
Bữa cơm đạm bạc ăn hoài chẳng no
Công em hết liệu lại lo
Dĩa đồ ăn nhỏ nhưng to khối tình
Bữa cơm dù chỉ hai mình
Lại càng đượm nghĩa chung tình với nhau
Tình yêu là chính phép màu
Hy sinh nhường nhịn chẳng cầu ai ban
Đôi ta tình chặt nghĩa bền
Bữa cơm chiều nhỏ vẫn trên tiệc tùng.
Trương Trọng Kiên
(Oct 14, 2017)
Có em anh có bóng hình trong tim
Cuộc đời bảy nổi ba chìm
Ơn em anh được dịu êm cả đời
Hết còn tình ái lôi thôi
Chẳng còn trăng cuội chẳng lời đãi bôi
Cùng em một tiếng thề bồi
Thành duyên thành nợ trọn đời bên nhau
Đúng câu chồng trước vợ sau
Trọn lời ước hẹn bạc đầu thủy chung
Ơn em an phận phục tùng
Ba tám năm vẫn sống chung một nhà
Ơn em gá nghĩa cùng ta
Bốn con ngoan giỏi đúng là Trời ban
Ơn em còn biết lo toan
Nếp nhà ngăn nắp cũng toàn tay em
Ơn em vừa dịu vừa hiền
Trong êm ngoài ấm một thiên an bình
Ơn Trời thương đến chúng mình
Cho nên mãi mãi mình mình ta ta.
(Oct 14, 2017)
Tôi trai Biệt Động mới về từ xa
Trải bao chiến trận can qua
Gặp nàng mới biết đâu là tình yêu!
Tình đầu cứ ngỡ một chiều
Trải bao ngày tháng mới xiêu tim nàng
Tỏ tình rồi vẫn hoang mang
Biết nàng có dám yêu chàng chiến binh
Mầu hồng bao phủ quanh mình
Khi nghe nàng hứa trung trinh suốt đời
Ngẩng đầu thầm tạ ơn Trời
Men tình say đắm chơi vơi bềnh bồng
Tỉnh say như lạc cõi không
Ngỡ đâu ôm trọn vườn hồng tình yêu
(Oct 11 2017)