web analytics
THƠ

BÀ MẸ GIÀ BÁN NHANG Ở MỘT GÓC PHỐ THÀNH HỒ

Mẹ còng lưng gánh cuộc đời vất vả
Chân dép lê trên góc phố đông người.
Cây gậy ngắn đỡ đôi chân còm cõi
Chiếc giỏ con đựng những bó nhang rời.

Từng bước một mẹ đi trong cô độc
Thân gầy còm run rẩy dáng xiêu xiêu
Mẹ đi bán từng bó nhang độ nhật,
Rồi về đâu trong bóng ngã đường chiều ?

Trong xã hội đầy dối gian lừa lọc,
Chữ nghĩa nhân như vắng bặt trên đời,
Mẹ có mặt làm tấm gương đơn lẻ
Bằng sức mình mẹ sống dẫu tàn hơi !

Thời buổi quỷ ma, vô thần ngự trị,
Báng bổ ông bà, thần thánh chẳng kiên,
Mẹ lại bán những bó nhang trầm nhỏ
Như nhắc đời chút ý niệm thiêng liêng .

Có lẽ mẹ là hiện thân Bồ Tát,
Bước xuống đời chia sớt nỗi trầm luân.
Để thức tỉnh những tấm lòng chai đá,
Học yêu người cho bớt những gian truân .

Các con mẹ đâu chẳng hề ai biết,
Nhà mẹ đâu mù mịt một phương nào.
Hè phố đông mẹ lạc loài một bóng,
Kẻ thờ ơ, người thương cảm dạt dào.

Ở bên cạnh những giàu sang hào nhoáng,
Còn rất nhiều những kiếp sống lầm than;
Sống lây lất nhưng tấm lòng chơn chất
Vẫn âm thầm vượt bao nỗi gian nan .

Đất nước tôi còn những người như thế,
Dù đói nghèo lòng tự trọng không quên.
Trong tận cùng hoa niềm tin vẫn nở
Nhất định có ngày dân tộc vươn lên !

QUANG HUỲNH
14/04/2011