web analytics
THƠ

BÀI TẠ ƠN

Ta lớn lên như hạt mầm ngô, lúa
Thắm đẫm ơn trời, ơn đất sinh sôi.
Ơn mẹ cha những tháng ngày gian khổ
Ơn ông bà đã đùm bọc chở che.

Ngày tuổi nhỏ đôi chân trần lấm đất,
Cát bụi quê hương, bùn nước ruộng đồng.
Chạy theo nội hỏi thăm từng ngọn cỏ
Từng cánh hoa e ấp mọc ven đường .

Thời trung học ta là người tình sĩ,
Vì yêu nhiều, yêu lắm vưỡn chưa hư!
( Em lỡ dại đi yêu thằng mê gái,
Tính trời cho ta đâu dám chối từ !)

Dù lãng mạn ta vẫn người trượng nghĩa,
Yêu em rồi xin giữ trọn trăm năm .
Nên trong ta em đã là tất cả,
Vẫn ấm êm, đầy ắp một trăng rằm.

Ta khôn lớn trong nhọc nhằn quê mẹ,
Bom đạn cày sâu, vết chém bi thương.
Khoác áo lính vẫn băn khoăn thân phận,
Cuộc chiến tàn quay quắt nỗi quê hương.

Những năm tháng tội tù sâu đáy mộ,
Thương vợ hiền, thương con nhỏ bơ vơ.
Nắng gió cao nguyên, bụi mờ, mưa lũ
Vắng lạnh buồn tênh khắc khoải đợi chờ.

Trở lại đời ta lơ ngơ, láo ngáo,
Ông chẳng ra ông, thằng chẳng ra thằng.
Cuốc đất trồng khoai loe hoe củ lá,
Tập tễnh đi buôn thua lổ nhập nhằng.

Vậy đành thôi ta về ăn lương vợ,
Mưa nắng tảo tần chợ sớm, chợ chiều.
Thân nam tử ta tập chui vào bếp,
Cũng nấu, cũng kho học được vài chiêu.

Cảm ơn trời đã cho ta hũ mắm
Treo đầu giàn như phần thưởng cho ta.
Ba gái một trai cũng là quá đã,
Vợ giỏi, con ngoan vui cửa vui nhà .

Rời đất mẹ ta làm thân lưu xứ,
Hai mươi năm trời một nỗi nhớ mong.
Quê nhà đó giờ trùng dương cách biệt,
Gặm nỗi đau như muối xát trong lòng .

Giờ bạc tóc vẫn nuôi hoài ngọn lửa,
Về quê hương cho một sớm mai hồng.
Sẽ trở lại trong ngày vui rực nắng,
Thắm thiết tình người hoa nhân ái đơm bông.

Lại sẽ vui cùng ruộng vườn cỏ lá,
Đồng ruộng xanh và sông nước thênh thang.
Say chén rượu của nghĩa tình muôn thuở,
Khệnh khạng làm thơ đáp tạ ơn nàng .

QUANG HUỲNH
( 20/01/16 )