web analytics
THƠ

PHONG ĐIỀN QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU

Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải yêu mến thầy
(Ca dao )

“ Anh đi Lục Tỉnh giáp vòng
Đến đây trời khiến đem lòng thương em “ (*)
Thương sao cái xứ Phong Điền
Lòng quê chân chất, dạ hiền, tình sâu
Một thời gắn bó bên nhau
Người đi như mối tình đầu, khó quên
Ngôi trường cũ dẫu thay tên
Sắt son vẫn giữ lời nguyền nước non
Ai đi gối mỏi chân chồn
Phong sương bạc tóc vẫn còn tình xưa
Về đây nắng sớm mưa trưa
Sáng vui Chợ Nổi chiều thưa thớt thuyền
Về đây thăm lại Phong Điền
Vườn dâu trĩu trái ,Lòng riêng bồi hồi
Sông dài cá biệt tăm hơi
Lệ ai thấm đẫm tiếng cười đoàn viên
“Cầu Kiều” ai bắc mà nên
Yêu thầy, mến bạn, tình bền , nghĩa sâu
Thời gian nước chảy qua cầu
Trà Niền Vàm Xáng đậm màu nhớ thương
Gọi Phan Văn Trị tên trường
Gợi bao hồi ức : nỗi buồn, niềm vui
Còn nghe xao xuyến, bùi ngùi
Bảng đen phấn trắng một thời thiết tha
Thiên nhai Hải giác dù xa
Lòng như Nhật Nguyệt, chan hòa, thuỷ chung
Ai về nhắn hỏi con sông
Ngã ba nước rẽ đôi dòng, buồn chăng ?
Ai đi xin nhớ cho rằng
Sông xưa vẫn đợi , Vầng trăng vẫn chờ
Có thương thì sắm con đò
“ Để em qua lại mua cò gởi thơ “(**)

LÃM THUÝ
________________________________
(*) (**) Ca dao